Bắt gặp vợ ngoại tình…!

14/11/2012 | 13:22
Trong một lần mở yahoo của cô ấy tôi sững sờ khi đọc được những dòng tin nhắn của vợ: “Tối nay anh ấy có việc bận chúng ta tha hồ bên nhau nhé, hôm nay mình gặp ở đâu đây? Anh nhớ mang theo bao cao su nhé, loại có gai đấy, hi”

Tôi và em là sinh viên nghèo ở quê lên thành phố học và tình cờ gặp nhau trên một chuyến tàu định mệnh và yêu nhau từ cái nhìn đầu tiên. Người yêu tôi không phải chân dài nhưng cũng khá xinh nên em cũng có rất nhiều người theo đuổi trong đó cũng có một vài người giàu có nhưng cô ấy nói “Nếu vì tiền bạc và địa vị thì em sẽ không bao giờ chọn anh”. Tôi tin tưởng và càng yêu thương em nhiều hơn. Tốt nghiệp ra trường chúng tôi cùng ở lại thành phố làm việc, công việc ổn định nên chúng tôi đã đăng ký kết hôn và làm đám cưới. Khi đó cả hai đứa chúng tôi ngập tràn trong hạnh phúc.
Nhưng các bạn ạ! Khi yêu thì chúng ta chỉ thấy toàn màu hồng còn khi về sống với nhau thì mới biết tiền tài, địa vị cũng quan trọng lắm chứ. Tôi và vợ tôi đều làm công chức nhà nước, cả hai người đi làm mà lương chưa được 6 triệu đồng một tháng nên không đủ chi tiêu cho cuộc sống đắt đỏ chốn thị thành. Vì vậy chúng tôi kế hoạch chưa dám sinh con.
Trong một lần vợ tôi đi học bổ sung nghiệp vụ chuyên môn 6 tháng ở Sài Gòn. Từ khi trở về vợ tôi ít nói và cũng lạnh nhạt cả trong chuyện  phòng the nên tôi đã nghĩ cô ấy có người khác. Trong một lần mở yahoo của cô ấy tôi sững sờ khi đọc được những dòng tin nhắn của vợ: “Tối nay anh ấy có việc bận chúng ta tha hồ bên nhau nhé, hôm nay mình gặp ở đâu đây? Anh nhớ mang theo bao cao su nhé, loại có gai đấy, hi”. Tôi như chết đứng khi đọc được những dòng tin nhắn đó, phải mất vài phút tôi mới có thể định thần lại được. Người đó thì tôi biết anh ta là trưởng phòng của một công ty kinh doanh, hai người thường xuyên liên lạc chat với nhau mà tôi không hề hay biết. Có lẽ đây chính là lí do mà dạo này em lạnh nhạt với tôi, tôi cứ nghĩ là do mình quá nhàm chán trong các cách quan hệ nên đã cố gắng thay đổi nhưng mọi thứ vẫn vậy. Tôi không thể chịu được hơn nữa, tôi yêu em lo cho em mà em lại đối xử với tôi như vậy.
Khi tôi hỏi những dòng tin nhắn, những mail tình cảm đó thì cô ấy đã khóc, rồi xin lỗi và nói một câu lạnh lùng: “Chúng ta ly hôn đi, anh không lo nổi cuộc sống đầy đủ cho em”. Tôi như chết lặng không nói được gì, trời đất như đổ sụp xuống dưới chân tôi, bao ước mơ và hi vọng về ngày mai của tôi tan biến. Tôi khuyên giải đủ điều và chấp nhận tha thứ nếu em chấm dứt chuyện đó nhưng em vẫn không xoay chuyển.  Biết không thể làm khác được khi thể xác em thì ở bên cạnh tôi mà tâm hồn em luôn nghĩ về địa vị giàu có của anh trưởng phòng kia… Tôi đành để em ra đi trong